Không có Đạo, không có quang minh, cũng không có hắc ám, thậm chí ngay cả hỗn độn cũng biến mất. Vẻn vẹn chỉ là một mảnh hư vô đơn thuần, ngập ngừng giữa tồn tại và không tồn tại!
Vương Song đứng trong hư không, cảm giác bốn phía chỉ là một vùng tăm tối, cho đu thôi động Đế Lực vô thượng, cũng không cách nào xua tan hắc ám.
Vương Song nhìn ngũ thải tộc văn trong tay, lúc này, ngũ thải tộc văn chấn động mãnh liệt đến cực hạn, dường như đang triệu hoán cái gì.
"Ầm "